Pháp kiếm là kiếm tu sĩ dùng để chiến đấu cận chiên, kích cỡ, cấu tạo và hình dáng khác phi kiếm rất nhiều.
Đương nhiên giá trị cũng cách biệt một trời một vực.
Nếu coi pháp kiếm như ô tô chạy trên mặt đất thì phi kiếm chính là máy bay phản lực.
Phụ thân nguyên chủ Uông Thiệu Nguyên dùng võ nhập đạo, đã từng dạy Uông Trần quyền cước công phu và cách dùng đao kiếm.
Tuy đều là những chiêu thức bình thường, nhưng đối với tu sĩ tầng chót thì cũng có giá trị thực chiến kha khá.
Chẳng qua, sau khi Uông Thiệu Nguyên xảy ra chuyện, nguyên chủ trở thành linh thực phu ngoại môn, mỗi ngày cực khổ trồng trọt linh điền.
Hơn nữa còn phải tu hành công pháp, cho nên đã bỏ xuống những chiêu thức võ nghệ phàm tục này từ lâu.
Nếu hắn tu luyện chăm chỉ thì điểm thân thể để lại cho Uông Trần sẽ không chỉ có 4 điểm cỏn con này.
Uông Trần muốn nâng cao điểm thân thể thì luyện võ đúng là một lựa chọn không tệ.
Tiếc là trên giao diện Tu Tiên lại không biểu hiện có võ công phàm tục, nếu không cộng điểm chắc cũng sảng lắm.
Uông Trần cất kiếm đi rồi bắt đầu kiểm tra ba bình ngọc.
Hắn nhận ra hai bình trong đó lần lượt là đựng hồi khí đan và chữa thương đan.
Số lượng mỗi bình là khoảng năm, sáu viên.
Mà bình thứ ba lại đựng thuốc bột, hơn nữa còn có một mùi gì đó kỳ lạ, không giống như là thứ tốt.
Uông Trần đặt sang một bên rồi cầm xấp bùa chú lên xem.
Đối với tu sĩ mà nói thì bùa chú và đan dược thường dùng thuộc về tri thức tu hành cơ sở nhất.
Một xấp bảy tấm bùa này đều là thứ có trong ký ức của Uông Trần.
Hai tấm bùa trừ tà, hai tấm bùa hộ mệnh, một tấm bùa giáp mã, một tấm bùa trần yên và một tấm bùa vãng sinh!
Hồi khí đan và chữa thương đan, pháp kiếm sắc bén, thuốc bột kỳ quái cộng thêm một xấp bùa.
Uông Trần như có cảm giác mình đã phát hiện ra chân tướng.
Hắn lại cầm cái hũ hình hạc cuối cùng kia lên.
Hũ làm bằng đồng to bằng bàn tay, tạo hình cổ xưa lịch sự tao nhã, phần uốn lượn thon dài, mỏ chim hạc sắc nhọn.
Mà trên đuôi hạc lộ ra một lỗ thủng chỉ bằng ngón út.
Uông Trần dùng ống tay áo lau qua rồi ngậm lấy đuôi hạc nhẹ nhàng thổi.
Một sợi khói mỏng lập tức phun ra từ trong mỏ hạc.
Sau đó lập tức tan ra trong không khí.
Uông Trần ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, lập tức cảm thấy choáng váng.
Hắn vội vàng ngừng thở, vung tay áo liên tục phẩy.
Khói mê thật mạnh!
Uông Trần ước lượng hũ hình hạc trong tay, ký ức nổi lên trong đầu như nước.
Năm nguyên chủ mười hai tuổi, trước khi phụ thân Uông Thiệu Nguyên xảy ra chuyện, hắn như có dự cảm.
Hắn dùng rất nhiều thời gian dạy cho nguyên chủ rất nhiều tri thức tu hành cùng với kinh nghiệm trong giang hồ.
Nhưng tư chất của nguyên chủ ngu dốt, lại ngây thơ, nhớ kỹ không ít nhưng không cảm thấy chuyện đó có liên quan gì tới mình.
Mà bây giờ, tất cả những ký ức phủ đầy bụi này đều trở thành lịch duyệt của Uông Trần.
Hắn đoán hũ hình hạc này chính là mê tiên hồ Uông Thiệu Nguyên từng nhắc tới.
Nghe nói, nếu tu sĩ Luyện Khí cao giai không đề phòng cũng sẽ bị khói mê bên trong mê tiên hồ làm cho hôn mê!
Đây là dụng cụ tà tu thường dùng.
Uông Trần nhớ tới chuyện đêm qua, cảm thấy cực kỳ may mắn.
Khó trách sau khi trúng thuốc mê cả người không có sức lực, trở thành thịt cá trên thớt.
Nếu không phải có Tiểu Bạch thì chỉ sợ hắn đã mất mạng, biến thành một oan hồn từ lâu rồi!
Tiểu Bạch đâu rồi?
Uông Trần nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của nó đâu.
Cũng không biết đã chạy đi đâu.
Sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm trong túi xong, Uông Trần nhìn về phía thi thể đang nằm trên mặt đất.
Hắn bỗng nhiên phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
Da mặt của thi thể nhăn lại, méo mó đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy được ngũ quan.
Hơn nữa làn da trên trán còn chia làm hai mảnh.
Một mảnh còn vểnh lên!
Uông Trần cúi người dùng tay nắm lấy da mặt kéo xuống.
Kết quả vậy mà kéo xuống một làn da mỏng như cánh ve.
Mặt nạ da người?
Hắn hơi sửng sốt.
Điều làm hắn cảm thấy ngạc nhiên là khuôn mặt thật của thi thể này cũng lộ ra.
Thình lình chính là tên du thương từng giao dịch với Uông Trần.
Vạch trần chân tướng!